Bà lão chờ đợi ông lão mãi không kết hôn, khi bà qua đời, chiếc xe sang trọng đến tiễn đưa, mọi việc mới sáng tỏ!

Người ta thường nói, đời người như một chớp mắt, mấy mươi năm như giấc mộng mà thôi. Sinh ra và lớn lên, ai cũng mong muốn cuộc đời hạnh phúc. Nhưng, mấy ai chọn được số phận cho bản thân mình đây. Phước hay họa đều có định số, cũng là một chữ “duyên” mà chúng ta gặp nhau trên đường đời thênh thang này.

13:30 07/12/2018

Bà Lan mắc bệnh nặng, đã nằm liệt giường hơn nửa tháng. Bà có một người con nuôi tên Phú, anh rất hiếu thảo và chăm sóc bà chu đáo. Nhìn thấy hơi thở của bà yếu ớt, mắt không nhắm như còn tâm nguyện nào đó. Phú đến gần và hỏi bà có điều gì muốn nói không. Tay bà run rẩy chỉ vào cái tủ gỗ bị vỡ cạnh giường, Phú mở ngăn kéo và lấy ra một hộp sắt rỉ sét, trong hộp có một bức ảnh cũ màu vàng. Đó là bức ảnh của một thanh niên trẻ và đẹp trai.

Phú đặt bức ảnh đó vào tay của bà, nhìn thấy nó, thần sắc của bà trở nên tỉnh táo hơn một chút. Bà từ từ rút dưới gối ra một mảnh giấy gấp và đưa nó cho Phú. Tờ giấy cũ kỹ với bên góc bị rách, trên đó có ghi một dãy số điện thoại. Anh hiểu là bà muốn điện đến số này.

Bà năm nay đã hơn 80 tuổi, mấy mươi năm qua không kết hôn, trong tâm chính là chờ đợi người đàn ông trong bức ảnh này. Lúc anh còn nhỏ, anh có nghe người trong thôn nói rằng bà và người đàn ông trong ảnh này là đôi bạn thanh mai trúc mã. Ông ta rời làng đi làm ăn xa khi mới mười mấy tuổi. Lúc đi, ông hứa sẽ quay lại đón bà khi sự nghiệp thành công.

Đáng tiếc là bà đã đợi suốt mấy mươi năm, đợi từ tuổi thanh xuân khi mái tóc còn xanh, đến nay đã bạc trắng cả đầu. Mà người đi vẫn biền biệt, chưa một lần quay trở lại.

Có người nói rằng ông ấy sau khi đến nơi khác, đã gặp con gái của một gia đình giàu có. Họ kết hôn với nhau, sinh con và không quay về nữa. Cũng có người nói, ông đến thành phố khác, làm ăn thất bại, xấu hổ không muốn trở về.

Cho dù người khác có nói thế nào đi nữa, bà cũng một lòng chờ đợi và tin rằng người ấy sẽ quay lại, sẽ đón bà đi. Lời hứa phai dần theo năm tháng, người vẫn bặt vô âm tín. Nhưng bà thường xuyên nhận được một khoản tiền mà không rõ thông tin người gửi. Có người đoán rằng ông ấy phát tài rồi, nhưng trong tâm xấu hổ, chỉ có thể gửi tiền về bù đắp lại cho bà. Số điện thoại trên tờ giấy ấy, vài năm trước có người đã viết cho bà, nhưng bà chưa một lần nhấc máy gọi. Có lẽ vì bà không muốn nghe một kết thúc buồn. Nhưng trong tâm thì luôn day dứt, không cam chịu và hối tiếc rất nhiều, tự trách sao mình không điện thử một lần!

Phú hiểu chuyện, và điện thoại đến số ấy. Nghe máy là một người đàn ông trung niên. Sau khi nghe anh nói sự tình, ông ấy lặng im cả phút, không nói nên lời, có lẽ là quá xúc động. Một lúc sau, ông hỏi địa chỉ và nói rằng sẽ khởi hành ngay, mong đến sớm nhất có thể.

Khi biết người nhấc máy không phải là ông ấy, không phải là hình ảnh người mà bà ngày đêm ấp ủ trong tim. Bà vô cùng đau xót và thất vọng. Ánh mắt bà xa xăm, khẽ khép lại, có lẽ bà đã tự có câu trả lời rồi.

Tối hôm đó, bà ra đi. Ánh mắt bà xa xăm, khẽ khép lại. Anh nhẩm tính thời gian và quyết định để đám tang ba hôm. Bà là mẹ đỡ đầu của anh, lúc sống, bà luôn yêu thương và tôn trọng anh. Vì vậy, anh cũng muốn thực hiện ước nguyện cuối cùng của bà, đó là thay bà chờ đợi “đáp án” trong suốt mấy mươi năm qua.

Vào ngày thứ ba của đám tang, có vài người trung niên từ thành phố đến dự trong một chiếc xe hơi sang trọng. Một người trong số họ cầm một cái hộp và đặt nó ngay bên cạnh quan tài của bà. Ông quỳ xuống và cúi đầu lạy ba cái. Anh Phú và dân làng đều ngạc nhiên trước hành động này. Sau đó, ông từ tốn kể với mọi người một chuyện, giải khai mọi thắc mắc bấy lâu.

Hóa ra sau khi rời quê, ông lão ấy đã trải qua một cuộc sống nghèo nàn và lang thang khắp nơi. Ông không có mặt mũi nào quay về gặp bà. Người đàn ông trung niên này vốn là một đứa trẻ mồ côi, họ tình cờ gặp nhau trên đường. Vì cùng cảnh ngộ, họ hiểu nhau, nương tựa vào nhau mà sống hơn mười mấy năm. Về sau, ông lão mắc bệnh nặng. Trước khi mất, ông có một tâm nguyện, ông không muốn bà biết sự thật đau buồn này khi bà vẫn còn sống. Hãy để trái tim bà luôn hy vọng và lưu giữ những kỷ niệm đẹp của họ. Đợi đến ngày bà qua đời, hãy an táng họ cùng nhau.

Sau đó, người đàn ông trung niên này tìm được công việc tốt, chăm chỉ làm ăn, chẳng bao lâu sau thì trở nên giàu có. Ông thường gửi tiền về cho bà nhưng không dám ghi rõ địa chỉ, lo bà biết sẽ tìm đến và không giữ kín được sự thật. Nhưng ông có ghi số điện thoại trên thư, để giữ mối liên lạc, phòng khi bà gặp khó khăn hoặc khi bà qua đời, ông có thể đến kịp thời.

Những năm còn sống, dù rất muốn, nhưng bà chưa bao giờ gọi vào số ấy. Tâm của bà chất chứa vạn nỗi suy tư, lo lắng. Ngày ngày, bà đợi, đợi cả một đời xuân sắc, đợi đến khi sức cạn hơi tàn… Bà đâu ngờ rằng “người trong mộng” của bà đã ra đi từ nhiều năm trước, và ông ấy cũng luôn nghĩ về bà. Cũng đang đợi bà ở bên kia thế giới.

Mọi người dự đám tang nghe xong câu chuyện buồn này, đều rơi nước mắt. Cảm thương cho hai số phận, cho một cuộc tình dở dang, ngang trái. Cuối cùng, người trung niên này đã trả chi phí cho đám tang của ông bà, và hoàn thành ước nguyện của họ.

Câu chuyện tình yêu cảm động, đôi tình nhân khắc khoải chờ đợi nhau. Sự nhẫn nại chờ đợi của người phụ nữ quả là mãnh liệt, thủy chung. Không phải điều mà bất kỳ cô gái nào cũng có thể làm được. Người đi, kẻ ở, nào có được một lần cơ hội gặp lại nhau. Đến khi gặp được thì đã xanh mộ rồi!

Khai Tâm

Tags:
Bị quay lén trong phòng tắm, kiện khách sạn 100 triệu USD

Bị quay lén trong phòng tắm, kiện khách sạn 100 triệu USD

Một người phụ nữ Mỹ đang yêu cầu tập đoàn khách sạn Hilton Worldwide bồi thường 100 triệu USD với cáo buộc không bảo đảm quyền riêng tư và an toàn cho cô.

Tin cùng chuyên mục
Tin mới nhất